Saturday, June 4, 2011

KHUNG TRỜI LỘNG GIÓ

Truyện ngắn : Nguyễn Phan Ngọc An


Đã hơn 13 năm chàng bỏ nhà ra đi theo tiếng gọi nông nổi của tình yêu, quên vợ dại con thơ trong cảnh đơn chiếc nơi xứ lạ quê người … Sang ơi, giờ này anh đang êm đềm bên hạnh phúc mới đâu biết em đang khổ đau và hận anh đến dường nào, những ước mơ khi chúng ta đến đất Hoa Kỳ đã tan vào dòng nước vô tri, cuốn đi tất cả những hoài bão trong lòng em, mang đi cả một trời hạnh phúc mà em hằng ấp yêu tôn thờ !
Tố Lan thở dài não nuột ! tất cả bây giờ chỉ còn là kỷ niệm ! Trong đời người ai cũng có kỷ niệm, nhưng kỷ niệm đẹp thì hầu như tạo hóa ít ban cho nhân loại, như em đây, kỷ niệm là một giấc mơ hãi hùng, một thực tế đáng ghê sợ …

Đêm nay trời trở gió, mùa đông đã về đó anh, mười ba mùa đông phũ phàng đã đi qua trong nỗi cô đơn buốt giá … Em trách anh thì ít mà trách người đàn bà kia thì nhiều – Bà đã nhẫn tâm bỏ chồng, một kỹ sư đang làm việc cho Hoa Kỳ, ông ta dáng dấp thanh tú, đẹp trai, tư cách lịch sự và nhất là rất yêu quý vợ con … càng nhẫn tâm hơn nữa khi bà bỏ cả 4 đứa con thơ, đứa nhỏ nhất mới tròn 9 tuổi, bà ra đi theo anh, theo tiếng gọi mê cuồng đầy tội lỗi – Tố Lan nhớ những sự việc xảy ra cách nay 13 năm mà tưởng như trong cơn ác mộng của đời mình, ngao ngán chán chường cho nhân tình thế thái… Từ đâu ngọn gió đông thổi tạt vào mặt, bất giác Lan rùng mình nổi da gà vì hơi lạnh tê buốt thịt da nhưng cái lạnh ngoài da không làm nàng run rẩy mà nàng đang run lên vì cơn tức giận người chồng bạc bẽo bất nhân này !

Gần ba mươi năm về trước khi sống tại quê nhà, thành phố hoa lệ Sài Gòn, Tố Lan đã gặp Sang trong bộ quần áo bạc màu lếch thếch từ trại tù Cộng Sản được thả về… Trên chuyến xe Lam nàng nhìn thấy một người đàn ông ngồi thu mình lặng lẽ trong góc, không dám đưa mắt nhìn ai, Lan thương hại vì đoán chắc đây là một người cơ hàn nghèo khó nên nàng đã trả tiền xe cho ông và khi tới bến nàng mời ông dùng cơm trưa tại tiệm gần đó – Ông ta đã tâm sự cho nàng biết là đi tù CS 7 năm mới được thả – Thì ra ông là Sĩ quan QLVNCH – Vốn có thiện cảm với những người lính chiến Lan không ngần ngai cho ông ta địa chỉ nhà và kêu xe xích lô trả tiền đưa ông vào trong hẽm nhà ông gần đó.
Hai ngày sau ông tìm đến thăm Lan và ba má Lan, từ đó tình cảm nẩy nở theo ngày tháng, Lan đã đến thăm ba má Sang và biết được gia đình Sang rất giàu có, chàng có một người chị gái, hai người em gái – Tuy nhà chàng trong hẽm nhưng căn nhà rất đồ sộ sang trọng, 3 tầng lầu, ba má Sang cao tuổi nhưng nhìn rất tráng kiện phong lưu, dường như gia đình Sang không phải buôn bán gì cả vì mỗi lần Lan đến chơi đều gặp hai bác và người chị gái ở nhà chỉ có hai cô em gái đi học mà thôi.
Thời gian dần trôi qua, ngày Sang và Lan tổ chức đám cưới là ngày ba của Lan bệnh nặng, sau đó ông mất để lại mẹ và hai em nhỏ, Lan buôn bán tảo tần nuôi mẹ, nuôi em mà không dám nhờ vã vào bên chồng – Nàng nghĩ tuy nhà Sang giàu có nhưng là của cha mẹ chàng, ý chí tự lập đã cho nàng vươn lên mau chóng và chỉ sau 7 năm Lan đã mua được một căn nhà cũng khá lớn trên đường Nguyễn Thiện Thuật – Lan và Sang đã có với nhau ba mặt con, hàng ngày trong cuộc sống gia đình ấm cúng, nàng buôn bán, chàng ở nhà chăm sóc các con và đưa đón đi học … Chiều ra dọn hàng cho nàng, sập vải của Tố Lan tương đối nhất nhì chợ An Đông nên Sang chiều nào cũng có bổn phận dọn hàng khóa cửa cho Lan  rồi chở nàng đi ăn mì hay ăn phở những tiệm quen ngon nổi tiếng.

Diện HO. lần lượt được giải quyết ra đi theo thứ tự, Sang làm hồ sơ đi Mỹ – Hai năm sau Lan cùng Sang và ba đứa con lên đường, bỏ lại mẹ già đang sống với hai em gái của nàng nơi căn nhà tại Lăng Cha Cả, căn nhà của vợ chồng nàng tạm thời sang tên qua cha mẹ Sang giữ dùm – Lan theo chồng con về miền đất hứa, một vùng đồi núi hoang vu lạnh lẽo của xứ Hoa Kỳ, nhiều đêm nhớ mẹ, nhớ quê hương Lan đã khóc hàng giờ, Sang nào hay nào biết nỗi khổ trong tâm hồn nàng – Tuy thế Lan vẫn gượng vui cho chồng yên dạ, cho các con vào trường học hàng ngày – Lan đi học nghề Nail (nghề làm móng tay) và nàng yên phận ngày ngày sau khi đưa các con đến trường là nàng lái một mạch đến 30 miles mới tới được tiệm Nail bởi vì nơi xa mới có khách cho nàng làm hầu mong phụ chồng chi phí trong gia đình – Sang thì đi bỏ báo, lúc đầu bỏ báo Mỹ, dần dà bỏ báo Việt, lương chàng cũng chẳng là bao, lắm khi vợ chồng tâm sự tiếc cho cuộc sống tại quê nhà sung sướng mà lại bỏ ra đi, bây giờ hối hận thì đã muộn… Sang dang nắng dang mưa mặt chàng gầy đi và nước da đen sạm, Lan thương chồng quá nhưng không biết làm sao hơn bởi một đầu lương không thể nào trả chi phí nổi, tiền nhà 1350 mỹ kim, tiền học  ba đứa nhỏ, tiền ăn, tiền insurance hai chiếc xe, lại còn tiền paymonth hàng tháng cho hai chiếc xe mới mua, tiền xăng cho hai chiếc xe, ấy là chưa nói đến những việc linh tinh khác quần áo, đám cưới, shopping … Nhiều đêm Lan buồn không ngủ được, phải chi cho mình trúng số Loto chừng vài triệu đỡ khổ biết mấy, nhất là anh Sang không còn vất vả như hiện tại – Lan thương chồng chỉ biết khóc thầm mà thôi , bản thân nàng cũng nào có khá giả gì, ngày có khách làm móng, ngày vắng hoe chỉ vài ba mụ mỹ đen, có buổi đi làm về cái bóp xác xơ dăm chục bạc…

Mãi mê lo cho cuộc sống gia đình, Lan nào biết Sang đã sanh tâm phản bội, một buổi tối đợi mãi không thấy Sang về, Lan đâm lo bởi lẽ mấy tuần nay nghe dư luận xầm xì về bà Chủ Tịch Cộng Đồng ngoại tình, bà ta xinh đẹp, trí thức mà đi mê một thằng cha bỏ báo – Dư luận phê phán cười bà ta như thế, Lan lo lắng bồn chồn không yên trong dạ, chả lẽ … chả lẽ lại là anh Sang sao ? Nhưng Lan đã dập tắt ngay sự nghi ngờ đó vì Sang vừa bước vào nhà trên tay còn cầm hộp bánh cho nàng và các con…
Đêm đó, Sang thức rất khuya, chàng lục soạn thứ gì Lan không rõ, đến gần sáng Lan mệt mỏi ngủ quên, đến khi đồng hồ báo thức reo vang, nàng giựt mình trở dậy thì không thấy chồng nằm bên cạnh như hàng ngày trước khi Lan đi làm, linh tính như báo cho nàng biết có việc gì xảy ra quan trọng lắm… Lan hồi hộp bước vào nhà tắm, xuống nhà ăn, vẫn im lìm lạnh tanh , mấy đứa nhỏ còn ngủ trong phòng bên – Lan thoáng giật mình khi thấy một lá thư đặt trên bàn, nàng bước tới cầm lên đọc “ Tố Lan em – Anh xin lỗi em vì đã phản bội em – Anh gặp đúng một người đàn bà lý tưởng nên anh phải chia tay với em, âu cũng là định số – Chúc em đủ nghị lực nuôi con và đủ sáng suốt để không oán hận anh – Sang”,
Lan bàng hoàng giây phút rồi lấy lại bình tỉnh, bởi nàng đã có ấn tượng việc nầy có thể xảy ra, chỉ tiếc là quá sớm ngoài dự tính của nàng, thời gian gần đây Sang hay đi dự các buổi sinh hoạt cộng đồng về nhà thường hay khen ngợi bà chủ tịch khôn ngoan tài sắc, nào ngờ… đó là ngọn lửa của tình yêu – Lan ôm mặt khóc tức tưởi tuy trong lòng cảm nhận một niềm băng giá đang dâng trào, một sự thật phũ phàng quá độ… Ánh nắng ban mai chiếu vào khung cửa sổ, lập lòe lúc ẩn lúc hiện như ma quái trêu ngươi, Lan hất tung mâm ly kiểu trên bàn rơi xuống vỡ tan, từng mảnh tung tóe trên mặt gỗ sàn nhà ! Thế là hết … Sang ơi, sao anh quá nhẫn tâm tàn ác bỏ mẹ con em bơ vơ nơi xứ lạ quê người ! Em sẽ sống sao đây với cái nghề nghiệp khiêm nhường này làm sao bảo bọc các con ăn học … Nàng giận Sang, giận bà chủ tịch, thiếu gì người đàn ông hơn gấp vạn lần chồng tôi sao bà không trao tình cho họ lại đi phá nát gia cang tôi, sao bà ác thế, bà bỏ chồng bà, bỏ 4 đứa con ngoan của bà đi xây tình với người đàn ông có vợ có con, rồi bà sẽ thấy hậu quả đến với bà nay mai…

Mấy tuần liên tục báo chí Việt Nam tại thành phố này không ngớt đăng tin bà chủ tịch cộng đồng bất nhân thất đức, họ lên án đôi gian phu dâm phụ nặng nề, Lan thấy thương cho mình mà thương cả người đàn ông vô phước kia, chồng bà biết có đủ nghị lực trước hoàn cảnh nghiệt ngã này không, nàng dò hỏi thăm tin tức thì biết được là ông ta đau khổ lắm, vừa đi làm vừa phải chăm sóc bốn đứa con – Người đàn bà có thể bỏ chồng nhưng sao lại nỡ bỏ con, nhất là con còn nhỏ dại, tại sao có những loại người can đảm thế nhỉ ? Khi các đứa trẻ lớn dần lên là mối hận mẹ nó càng to lớn và rồi bà sẽ mất các con bà vĩnh viễn !
Dần dà Lan cũng tạm phôi pha nỗi buồn, nàng về quê hương thăm mẹ và hai em, tiện thể ghé nhà Sang thăm cha mẹ chồng, cha mẹ Sang không nhìn nàng, bảo là nàng bỏ Sang đi lấy Mỹ ! Lan ngỡ ngàng bật khóc trình bày sự việc của Sang thì chẳng ai tin, nàng xin lấy lại căn nhà thì cũng chẳng ai cho lấy, em gái của Sang chửi nàng như tát nước vào mặt , nào là “ đồ lấy Mỹ, đồ phản bội …” Đau khổ chất chồng, còn ai để phân minh nỗi cay đắng nhục nhã oan khiên này, Sang bỏ nàng bỏ các con theo người đàn bà khác, nàng cam chịu số phận không may, sao không biết lầm lỗi của mình lại bày điều sĩ nhục nàng để thêm chất chồng tội lỗi – Lan thừa biết âm mưu của gia đình chồng để nàng phải mất trắng căn nhà mà nàng đã một tay tạo ra bằng mồ hôi nước mắt của mình - Lan ngất xỉu trước thềm nhà cha mẹ Sang, bên tai nàng còn nghe văng vẳng tiếng bà mẹ chồng “ kêu xích lô đưa nó đi mau, đi đâu cũng được, đừng để nó chết ở đây mang họa cho nhà ta bây giờ …”

Thắm thoát mười ba năm rồi Sang nhỉ ! Tôi đã làm tròn trách nhiệm với các con, tôi nuôi dạy chúng nên người, tôi khuyên bảo chúng đừng dẫm lên đạo đức con người, cha các con đã sai lầm để miệng đời mai mĩa, bà chủ tịch cũng biệt vô âm tín cùng với cha các con đã mười ba năm dư – Không biết họ có tìm được hạnh phúc thật sự bên nhau như lòng cả hai mong ước hay họ đang sống trong nỗi dằn vặt lương tâm, nhất là bà chủ tịch … Các con bà nay đã lớn, đứa con gái lúc bà bỏ ra đi nó vừa 9 tuổi nay đã ra trường Đại Học và sửa soạn lên xe hoa làm bà Bác Sĩ. Từ ngày đó đến nay bà không một lần về thăm con và Sang cũng vậy, không hề một lá thư thăm hỏi các con, hai người có cách sống tàn nhẫn giống như nhau, nhưng có lẽ bà chủ tịch biết rằng các con bà sẽ không dễ dàng tha thứ cho bà hay cho bà gặp mặt nên bà cam chịu nhục mất con, còn Sang, anh cũng thế thôi, tôi đã dạy các con  phải biết tàn nhẫn như ba con, đừng bao giờ tha thứ cũng như đừng bao giờ nhìn lại người cha tệ bạc này.

Trời đêm nay không trăng nhưng lòng Lan sáng bừng niềm tin và hy vọng, con trai lớn của Lan đã tốt nghiệp Bác Sĩ , con gái thứ đã tốt nghiệp Đại Học, nàng út đã ra trường High School – Đó là công lao nuôi dạy của Lan hơn mười năm qua, Lan cũng chẳng phải ni cô mà cam tâm tụng niệm, phí cả một đời, Lan còn có các bạn gái, bạn trai, Lan cũng gửi nỗi lòng qua những vần thơ từ trái tim đau của mình…, ai nghĩ sao thì nghĩ, đã có tiếng thị phi rằng tôi bồ người này, người nọ … Tôi có thân thiết với ai cũng lựa người không vợ, chết vợ hoặc ly dị vợ, chắc chắn không bao giờ bước chân lên con đường bà chủ tịch đã đi … Tôi tiếc thay cho bà, một người phụ nữ đẹp, thông minh lại đi làm những việc thiếu nghĩ suy, tai hại cả thanh danh và cuộc đời, thử hỏi bà có dám ngang nhiên hãnh diện nhìn mọi người, gặp mặt chồng con hay suốt đời phải xa lánh thành phố sương mù nơi có những đứa con thân yêu của bà đang cư ngụ.

Bà chủ tịch một thời ơi – Tôi báo cho bà một tin mừng, chồng bà, người Kỹ Sư đàng hoàng thủy chung đã bị bà cắm sừng hơn mười năm qua, nay tìm được một tổ ấm vinh quang êm ấm – Chồng bà đã kết duyên cùng bà chủ chợ đẹp xinh của xứ Utah trong một chuyến công tác cho sở làm, bà có tiếc lắm không khi bỏ một người đàn ông lịch lãm trí thức lại yêu quý vợ con để đi theo tiếng gọi vô hồn của trái tim lầm lỗi giao trọn nửa đời còn lại cho một người chẳng có danh phận, chỉ là người vô nghề phải đi bỏ báo thuê … Có thế chứ, ở hiền thì gặp lành, chồng của bà xứng đáng được hưởng những điều may mắn đó, còn tôi phận đàn bà không may âu cũng là định mệnh mà thôi ! Tôi dù bị chồng bỏ nhưng vẫn làm tròn bổn phận người mẹ với các con tôi, không như bà… mê trai quên bỏ cả chức năng người mẹ !

Bây giờ mọi việc đã an bài, Lan không buồn cũng không đau đớn nữa, trái tim nàng đã làm quen với giá băng, nàng làm đơn lãnh mẹ và hai em sang Mỹ để gia đình xum họp, các em nàng không đi vì cuộc sống đầy đủ, công việc làm rất thuận lợi và đã lập gia đình – Mẹ qua Mỹ với nàng, hai mẹ con sống đầm ấm với đứa con gái út của nàng, hai đứa lớn đi làm xa, nàng chăm sóc mẹ và chăm sóc cho mình, đó là niềm vui và hạnh phúc duy nhất còn lại của Lan cũng đã cho nàng mãn nguyện.

Ngọn gió đông lạnh lẽo đã đi qua nhường lại không gian một bầu trời mát mẻ ấm áp, cây lá thi nhau đâm chồi nẩy lộc tươi xinh, đêm giao thừa xuân Canh Dần Tố Lan đi chùa lễ Phật cầu may mắn an lành cho gia đình, Lan đã gặp một tình yêu mới, cùng một tâm đạo như nhau Hùng và Lan đã tìm hiểu cuộc đời đau khổ của nhau trong niềm bức xúc cảm thông … Hùng đã bị vợ cắm sừng đi theo người đàn ông khác đã sáu năm qua, chàng không có con nên cuộc sống rày đây mai đó không nhất định – Hùng đến Mỹ cũng bằng diện HO gán ghép với một phụ nữ theo yêu cầu của cô ta để cùng đi và chung sống với nhau. Năm năm sau cô ta phản bội đi theo một người Mỹ trắng bỏ rơi Hùng – Nghe qua tâm sự của Hùng nào khác chi Lan, cùng tâm trạng họ dễ dàng đến gần nhau hơn, Lan mời Hùng ba ngày tết ghé nhà nàng vui xuân với gia đình nàng cho chàng bớt cô đơn nơi đất khách.
Hùng nhận lời và mùa xuân năm nay nhà Tố Lan vui quá, Hùng cảm động trước tình cảm của Lan và gia đình, nhất là mẹ của Lan, bà quan tâm thương mến Hùng như con trai của bà – Hùng đốt nhang cầu nguyện cho đời chàng có điểm tựa là đây, hạnh phúc là đây vì Lan hiền lành giống như niềm mơ ước của chàng tự bấy lâu nay.
Hai người đã thật sự yêu nhau sau hai tháng đắn đo tìm hiểu, niềm vui cũng không phủ lấp được nỗi buồn, họ cố gắng khuyên nhủ nhau quên đi dĩ vãng, xem như cơn bão của cuộc đời, quên đi mà xây dựng một tình yêu mới, một hạnh phúc mới .


Hoa lá mùa xuân đang thắm tươi
Lộc xanh đơm nụ khóe môi cười
Tình lên cung nhạc trăng vờn nước
Tha thướt em về bến hẹn vui

Mây xám từ đâu khóa kín trời
Cuồng phong xô giạt lá hoa rơi
Nửa đời mộng tưởng hồn giông bão
Một kiếp u hoài dạ khó nguôi

Anh vẫn trong cơn bão cuộc đời
Em còn kỷ niệm lệ chưa vơi
Mơ duyên hạnh ngộ xanh hy vọng
Ta có nhau rồi … xuân nối ngôi

Em có anh rồi, gió bão thôi
Xuân thu ngà ngọc thắm làn môi
Nụ hôn thần thoại nhòa nhân ảnh
Cây cỏ thì thầm chuyện lứa đôi …

NPNA

No comments:

Post a Comment