Tuesday, June 7, 2011

MỘT NGÀY MÙA THU

                              Tâm bút : Nguyễn Phan Ngọc An


Cứ mỗi năm đến ngày 11 tháng 9, ngày tang thương của nước Mỹ, là lòng nàng đau xót khôn nguôi, người yêu của nàng cũng giã từ nàng ra đi vĩnh viễn sau ngày đại nạn của Hoa Kỳ mấy hôm, cho nên đối với nàng ngày 11/9 là chứng tích muôn đời, ngày kỷ niệm cho cuộc tình đã mất…
Cho dù qua bao xoay vần, thay đổi của tháng năm, lòng nàng vẫn nhớ vẫn thương hình bóng cũ, có ai hiểu thấu tận trái tim mình bằng chính mình… Sau khi chàng nằm xuống, nàng đã tự nhủ chạy trốn tất cả mọi cảm tình xung quanh, hãy sống những tháng năm còn lại cho chàng dù trong nhức buốt cô đơn ! vì nàng hiểu ra rằng nàng đã dự phần, nàng là một trong nhiều nguyên nhân đưa chàng tới cõi nghìn thu vĩnh biệt !
Hơn ba năm, nàng sống âm thầm lặng lẽ kể từ ngày chàng bỏ ra đi, những cuộc vui, những buổi họp đàn, văn chương thi phú, ít ai thấy nàng tham dự như trước…
Một tâm khúc cho người tình đã khuất, nàng nghĩ thế và viết trang thiên nhật ký này cho chàng, dù biết rằng chàng không còn hiện hữu trên thế gian này nữa, nhưng tâm linh chàng sẽ đọc và hiểu cho nàng, tha thứ cho nàng…
Ngày đó, một ngày rất xa xôi với ký ức đang ngập tràn kỷ niệm…Một chiều thơ nhạc ra mắt tập thơ của thi sĩ Vũ Băng Đình đến từ một tiểu bang xa, đang chương trình nhộn nhịp thi ngâm thì chàng đến với hai người bạn, với dáng dấp cao lớn, trán rộng, mái tóc gợn quăn, nước da trắng, chàng là hiện thân của những mẫu người trí thức, bảnh trai…Nhìn chàng giây phút lòng nàng đã thấy cảm mến một mẫu người yêu lý tưởng, nhưng đó chỉ là thoáng qua, nàng vẫn giữ cho mình sự nghiêm trang xa lạ khi Hùng và Văn giới thiệu chàng với nàng để quen biết…
Ngày 2/8/1997, nàng không bao giờ quên ngày kỷ niệm này, chàng lên bục ngâm thơ, giọng chàng sang sảng tràn đầy sức sống, một giọng Bắc Hà Nội trữ tình, tha thiết như tâm tình chàng đang trao gởi vào thơ…Chiều đó, thay vì đi dự một party của trường, nàng đã vui lòng theo lời mời của chàng và hai bạn, nàng đi dự một đám cưới của bạn thân chàng. Bốn người trên một chiếc xe, chàng luôn miệng nói cười vui vẻ, âm vang suốt cả đoạn đường dài, nàng đã nhận thức được nơi chàng vẻ hồn nhiên yêu đời, dường như cuộc sống chàng không có điều gì khổ tâm lo nghĩ ?...
Chàng làm MC chương trình đám cưới, chàng nói chàng cười, chàng kể chuyện tiếu lâm trong những giờ phút chờ khách đến đông đủ, con người chàng trông bặt thiệp lạ lùng – Tàn tiệc, chàng và hai bạn đưa nàng về lại chỗ lấy xe của nàng, chàng xin số phone của nàng và cầm tay nàng hôn từ giã.
Sáng hôm sau, chàng gọi hẹn nàng tại nhà hàng gần nơi nàng cư ngụ, chàng đã mua sẵn một chai dầu thơm Chanel 555 loại đắt tiền đem tặng nàng và nói “ Tôi tặng cô vì thích được tặng, chứ không trông mong được làm quen với cô, vì thân tôi thấp hèn, đâu dám ước mơ làm quen nữ sĩ” chàng cười rất tự nhiên nhưng hàm chứa một sự thân thiện chân thành mà nàng đã cảm nhận được ! nàng chưa hề gặp ai tặng quà cho bạn gái mà lại có những ngôn từ lạ lùng, bất cần đời như thế, nàng cũng cười vui trả lời “ Tôi thật chưa thấy ai lạ lùng như anh, trông anh thật lựu đạn, nhưng tôi thích cái tính tình lựu đạn của anh” chàng cười ha hả quên cả người xung quanh đang nhìn chàng…ở chàng toát ra sự kiêu kỳ, bất cần và bộc phát nhưng vẫn không thiếu sự trân trọng và tế nhị với nàng cũng như với bạn bè – Nàng thích những người đàn ông có cá tính như thế và sau hai tháng tìm hiểu cặn kẻ về đời tư, biết chàng đang sống độc thân, làm việc cho một hãng điện, nàng đã chấp nhận tình cảm và chàng đã không ngần ngại  đưa nàng đến nhà gặp các chị gái của chàng…

Ngày tháng trôi qua, những buổi văn chương thi phú, những cuộc hội họp, những party đều có mặt chàng và nàng – nàng đã khám phá ra chàng là một tâm hồn thơ, chàng viết toàn thơ tình lãng mạn, thương đau, bị phụ bạc ! có những bài thơ chàng viết khá lâu vào thập niên 60, 70 chàng vẫn còn lưu giữ, thì ra hai tâm hồn đồng điệu, nàng đã giới thiệu chàng vào các hội thơ và bạn hữu của nàng.
Từ đó, chàng đã có một bút hiệu, tên thật của chàng chỉ dùng trong hãng xưởng và gia đình chàng mà thôi…tất cả bạn bè văn chương thi phú chỉ biết chàng qua một từ ngữ dịu dàng “ Yên Bình”, bút hiệu mà nàng đã thân yêu đặt cho chàng trong một khắc chàng cỡi mở tâm tình về những đoạn trường cay đắng của đời chàng, nàng ước ao cho những bất hạnh phôi pha và cho tâm hồn chàng lắng đọng nên chọn tên ngọt ngào đó đặt cho chàng – Chàng đã trân trọng nói rằng “ chỉ khi nào anh chết đi, chứ anh còn sống là cái tên Yên Bình là của anh, không bao giờ thay đổi” !
Trong cuộc sống đầy bon chen, lừa lọc, chàng vẫn không màng lợi danh, tiền bạc, chàng đi làm ngày thường, cuối tuần mời nàng đi xem phim, đi bát phố, chàng không tiếc với nàng một món gì nàng thích, không có tiền mặt chàng cà thẻ, chàng vẫn thường nói “ sống mà keo kiệt, chết có mang theo được không”, chàng nghèo nhưng hào phóng, nàng thấy thế càng thương và không bao giờ phải để tốn kém cho chàng quá đáng – một lần nàng dự định đi New York ra mắt sách, chỉ mới bàn là chàng đã ra dịch vụ cà thẻ mua vé máy bay cho nàng mà không cho nàng hay – Sau đó vì công việc hãng xưởng bề bộn, nàng hủy bỏ chương trình đi New York, thế là chàng mất toi 500 mỹ kim…chàng không tiếc cũng không buồn mà chỉ cười hề hề coi như tháng đó kỵ tuổi không đau bệnh thì phải mất tiền, thế thôi !
Hai người thương yêu nhau chân thành, bạn bè thường khen tặng đẹp đôi mỗi khi chàng và nàng xuất hiện một nơi nào, thật thế, với dáng dấp rất đẹp, ăn mặc chải chuốt cẩn thận, chàng là mẫu người chưng diện rất bắt mắt đàn bà phụ nữ, nhưng chàng đã nói với nàng nhiều lần “ không ai bằng em cả, anh rất hãnh diện khi được đi chung với em” nàng cũng thấy lời nói chàng rất thật qua cử chỉ chàng dành cho nàng trong những buổi tiệc đông người, nàng cũng có cái kiêu kỳ riêng của nàng, cho nên ai cũng thấy rõ hai người là một cặp tình nhân rất đẹp đôi và mọi người vẫn chờ đợi được một ngày uống ly rượu chúc mừng…

Nàng về quê hương thăm cha một tháng, không ngày nào chàng không gọi phone về hỏi han mọi việc, đến nỗi cuối tháng nhận cái “ bill” hơn 500 đồng tiền gọi VN – Chàng rất chu đáo trong mọi sinh hoạt, ngày lễ, ngày tết, ngày sinh nhật, ngày Valentine , ngày Mother’s day không bao giờ chàng quên tặng quà cho nàng dù là món quà đắt giá hay là một đoá hồng tươi…Sự trân quý chàng đã dành cho nàng rất sâu đậm trong trái tim rạn vỡ của chàng :
Chỉ một ngày thôi, không gặp em
Đã nghe sầu lắng tận trong tim
Bao năm tôi sống đời cây cỏ
Chỉ một ngày thôi…vạn nỗi niềm…
Viết thiên nhật ký này lòng nàng chùng xuống, kỷ niệm mối tình như mới hôm qua, nàng không quên từ một cử chỉ nhỏ của chàng từ thương yêu hay giận hờn trách cứ…Chàng thì muốn phô trương cho mọi người biết tận tường tình cảm của chàng dành cho nàng, nàng thì trái lại, dè dặt kín đáo, trước mặt mọi người chỉ giới thiệu là bạn thân, nàng cũng có cái lý của nàng, một lần đổ vỡ đã cho nàng kinh nghiệm trong cuộc sống lứa đôi, phải tìm hiểu thật kỹ bản chất người bạn đời, lỡ lầm lần nữa là hết cuộc đời…vì lẽ đó, nàng chưa bao giờ công nhận điều gì khác hơn là bạn thân, quá lắm là bạn trai mà thôi – Chàng vẫn biết nàng không dễ gì chấp nhận cuộc sống chung khi chàng chỉ hai bàn tay trắng cho dù chàng dành cho nàng cả một khối tình yêu chân thật tận con tim :
Hơn nửa đời mưa gió
Hơn nửa đời lầm lỡ
Tôi còn có gì đâu ?
Mái tóc đã hai màu
Linh hồn đang rạn vỡ
Nhưng phải chăng ?
Tim tôi còn máu đỏ
Nên đã yêu em như đợi tự nghìn xưa
Nên đã yêu em…lắng đọng lời thơ
Bằng lòng không em ?
Tôi xin quỳ đôi chân đã mỏi
Dâng cho em mảnh đời còn lại
Dù có …muộn màng…
Chàng đã đưa nàng đi thăm nhiều danh lam thắng cảnh của hai miền Nam Bắc California, rỗi ngày nào là lấy xe chở nàng đi khắp mọi nơi, đến nhà bạn thân ở Oakland, San Francisco, Sacramento tổ chức ăn uống, tiệc tùng, chàng không bao giờ để bạn bè thiệt thòi, chàng luôn bỏ tiền ra thết đãi… Chàng đưa nàng đi Canada, Seattle và vài nơi trong nước Mỹ, đến đâu chàng cũng bặt thiệp làm quen dễ dàng với mọi người xung quanh, chàng có nhiều đức tính tốt, cương trực, thẳng thắn, giúp đỡ mọi người nhưng trái lại chàng có vài tính xấu như hút thuốc, một tuần phải nhậu với bè bạn một hay hai lần, tính quá ngay thẳng của chàng đôi khi dễ mất lòng người, nhưng nếu ai hiểu chàng sẽ thấy rõ chàng đúng là bậc nam nhi không yếu hèn nhu nhược, không sợ hãi một áp lực nào, không bao giờ biết luồn cúi nịnh bợ một ai…
Chàng giận nàng nhiều phen vì khi quen chàng, nàng vẫn còn vài ba người theo đuổi, nàng luôn tránh né không thể hiện tình yêu thương đối với chàng trước thiên hạ, có lẽ nàng không thấy hãnh diện khi đi song đôi với chàng ? ï Chàng nghĩ thế và tức giận chia tay nàng – tưởng nàng sẽ chạy đi tìm kiếm chàng, nàng im lặng và chấp nhận chia tay. Thật tâm nàng rất thương yêu chàng nhưng có lẽ do nàng khó tính, nàng muốn người mình yêu phải toàn bích, nàng muốn chàng là mẫu người ít nói, khiêm nhường, nàng muốn chàng không là người ăn chơi, hút thuốc, uống rượu…

Hai năm chia tay, chàng và nàng vẫn thường xuyên gọi phone thăm nhau, an ủi và nhắc nhở giữ gìn sức khởe, thỉnh thoảng nàng nấu món gì ngon vẫn mang đến cho chàng dùng, họ xem nhau như bạn thân, nhiều lúc máy computer của nàng trục trặc, nàng gọi là chàng đến ngay dù đang bề bộn công việc nhà hay sở làm, chàng sẽ xin hãng về đi Bác Sĩ  là xong ngay.
Một ngày nọ, chàng gọi điện thoại bảo nàng chờ chàng xuống nhà mời nàng đi ăn, hai người cùng đi chung một chiếc xe của chàng. Xe không vào tiệm ăn mà lại chạy thẳng đến Macy’s.- Nàng ngạc nhiên “ Ở Macy’s có gì mà ăn, sao lại vào đó?” Chàng không nói không rằng, chỉ cười và im lặng chạy vào parking đậu xe.
Chàng nắm tay nàng hỏi nhỏ : Em có nhớ hôm nay là ngày gì không ?
Nàng giật mình : Ô, hôm nay là ngày 25 tháng 7 – Ngày sinh nhật của em.
Chàng bẹo vào má nàng : Em thật hư, ngày sinh nhật cũng không nhớ nữa, vào đây anh mua quà Birthday tặng em… Và chàng mua một chai dầu thơm Red Door hiệu Elizabeth Arden  loại lớn tặng nàng. Chiều hôm ấy chàng không đi làm, khai bệnh và chở nàng đi chơi biển San Francisco. Trên đường đi chàng hỏi : Em bây giờ ra sao ? Anh không được diễm phúc săn sóc cho em những lúc em đau ốm như ngày nào, anh buồn lắm, nhưng định mệnh buộc thế, em chê anh thì đành phải xa nhau, tuy lòng anh lúc nào cũng hướng về em cả…Chàng nói câu đó xong thì thở dài, nàng chợt nhớ lại chuyện đã qua khoảng hai năm về trước. Nàng đau nặng, hai chân bị sưng đỏ từ đầu gối, nàng không đi được, hàng ngày chàng đến săn sóc cho nàng, lo cho nàng ăn uống, thậm chí lo luôn việc vệ sinh cá nhân cho nàng, chàng cõng nàng đưa ra xe đi bệnh viện, đến bệnh viện chàng lại cõng nàng vào bệnh viện, một tháng trời như thế, bao nhiêu là vất vả chàng vẫn cười vui hân hoan khi được săn sóc nàng… Nàng nhìn vào mắt chàng lúc ấy đang u sầu như có một màn mây buồn giăng phủ, mắt nàng cũng long lanh đôi dòng lệ, tại sao hai đứa vẫn thương nhau mà phải xa nhau ? nàng nghĩ thầm, phải chăng vì cái tôi hai người quá lớn, vì tự ái, vì tự trọng chấp nhận xa nhau để trái tim hai người cùng nhức buốt !
Chiều hôm đó, trước phút chia tay chàng không hôn nàng như những ngày tháng còn yêu thương nhau, chàng nghiêm nghị bắt tay nàng và chúc nàng tìm được người xứng đáng hơn chàng rồi lặng lẽ lái xe đi với đôi mắt buồn dịu vợi ! Cầm món quà sinh nhật trên tay nàng không ngăn được giọt lệ, xa nhau không ai lo cho chàng miếng ăn thức uống, chàng gầy ốm đi nhiều, nhưng chàng vẫn không quên ngày sinh nhật của nàng…
Một cảm nhận của vô thức báo cho nàng biết không có ngày đoàn viên cùng chàng qua những bài thơ mang đầy hình ảnh của sự trối trăn, của người sắp xa lìa trần thế, một lần nàng đi về Việt Nam, nàng đã biết không còn chàng để đưa nàng ra phi trường nữa, nàng nhờ hai người anh thân quen trong làng văn thi phú đưa nàng đến phi trường. Khi hành lý đã lên xe thì từ đâu chàng xuất hiện, nàng phân vân không biết tính lẽ nào trong giây phút nhưng rồi lý trí buộc nàng phải cho xe chạy, chàng chạy theo sau đến tận phi trường, khi hành lý của nàng đã gởi xong sắp sửa chào hai người anh đưa tiễn thì chàng bước vào, cả ba người cùng tiễn chân nàng đến cửa cuối cách ly. Chàng nói nhanh và thật nhỏ “ Anh chờ em đến trọn đời” rồi chàng ứa lệ bước nhanh đi trong dòng người chen chúc xô bồ, nàng nhìn theo đến khi chàng khuất dạng, tận cõi lòng nàng dâng lên niềm lưu luyến vô bờ, không biết rồi…ngày mai sẽ ra sao ? Chàng vẫn không thể quên nàng khi nàng đã thẳng thắn chấp nhận chia tay chàng và bài thơ mới tuần trước chàng gởi tới, nó theo nàng trên chuyến bay, nó là niềm xao động khiến nàng quên ăn bỏ ngủ, nàng như có một linh tính cực mạnh về tâm linh, nàng về thăm gia đình mà lòng dạ không yên, khoảng đường dài trên phi cơ đã cho nàng thuộc lòng bài thơ chàng gởi cho nàng trong bài thơ như có điềm chẳng lành :
Tình trong tim chẳng thể nhòa, thì thôi vậy nhé tôi xa bụi hồng, còn chi đâu nữa mà mong, còn gì đâu nữa đành xong một đời, thoáng trong mơ có nhớ người, xin em gửi gió cho tôi một lời, thinh không tôi sẽ mĩm cười, ngàn năm mây trắng cuối trời mây bay”
Lá thư này đã hành hạ nàng hơn hai tuần tại quê nhà, nàng buồn và ray rứt khôn nguôi, nàng chả thiết tha gì món ngon vật lạ, không bước ra khỏi nhà, không màng chi bè bạn tới thăm…rồi một đêm khuya khi nàng đang trằn trọc, điện thoại reo vang, nàng nhấc lên nghe “ Xin cho tôi gặp cô N gấp, tôi từ Mỹ gọi về”nàng hồi hộp lạ thường, tiếng người đàn bà trong phone nghe rất lạ, nàng chưa kịp trả lời thì đầu giây kia đã nói tiếp “ xin vui lòng cho tôi gặp cô N gấp, tôi có chuyện rất quan trọng” nàng vội nói “ tôi đây, thưa bà có chuyện gì cần đến tôi ?” Đầu giây điện thoại nói gấp gáp “ N hả, em có thể về Mỹ ngay không, chị Thanh đây, H ngày mai mổ tim, nó nhắn em về Mỹ gấp”. Chị gái của chàng nói trong phone, nàng rụng rời tay chân vì biết mổ tim rất nguy hiểm, mất mạng như chơi… Nàng vội vàng đổi vé về gấp nhưng không có chỗ đành chờ đến 2 tuần sau mới có chỗ cho nàng về Mỹ. Bốn hôm sau, nửa đêm phone reo, giọng chàng cứ tưởng như tiếng nói từ oan hồn vọng về, thều thào hổn hển “ em ơi, anh H đây, mổ tim xong rồi, anh thoát chết rồi, mong em về gấp”, dù biết trong tình trạng cấp bách thế nào nàng cũng không thể về Mỹ ngay được, hơn một tuần sau đó nàng lên phi trường và về với chàng, mong được săn sóc chàng với cả niềm thương yêu còn chất nặng trong tâm.
Chàng vừa mổ tim được gần 2 tuần, nghe nàng về vội mang hai nạng khập khểnh bước ra sân đón, da chàng xanh mét, tái nhợt… Miệng cười méo xệch nhưng trong mắt tràn niềm vui, chàng nói giọng thật yếu ớt “ Mừng quá, anh mừng quá, em đã về với anh”, chàng di chuyển trên hai nạng rất khó khăn, trông mà tội nghiệp chàng quá ! Ngày nào oai phong, bây giờ thê thảm như thế…
Hai năm xa nhau vì cái tôi, vì tự ái, bây giờ người yêu của nàng ra nông nỗi như vậy, trái tim nàng se thắt lại, phải lo lắng cho chàng để bù đắp những khổ đau xưa, nàng săn sóc người yêu từng ly từng tí, không cho chàng ăn những thứ có thể làm cương mủ vết thương, lồng ngực chàng bị cưa đôi, vết thương rất nặng không giữ gìn kỹ lưỡng chết như chơi !
Chàng thì coi thường tính mạng mình, mới mổ tim chưa trọn 3 tuần đã đi dự đám cưới con gái anh chi Nhạc Sĩ Lynh Phương, đi nạng mà dành nàng lái xe, lên sân khấu với hai chiếc nạng để giới thiệu những bạn thân văn thi hữu và người yêu chàng tham dự. Nàng xót xa khi nghe giọng chàng run run và yếu ớt hẵn không giống như những ngày nào chàng sang sảng trên sân khấu với vai trò điều hợp chương trình. Nàng nhớ rất rõ về chàng, về tình yêu chàng đã dành cho nàng, bất cứ một buổi nào dù văn chương thi phú hay đám cưới chàng luôn coi nàng là đề tài quan trọng, luôn nhắc đến nàng, giới thiệu nàng và đọc thơ tặng nàng trên sân khấu. Chàng trân trọng nàng như thế, tình yêu chàng trao trọn cho nàng nên hai năm tạm xa nhau chàng thực tế vẫn không thấy quen ai, duy có một lần vì tức giận nàng chàng quen một người đàn bà tương đối khá đẹp, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn chàng chia tay, chàng có tâm sự trên phone với nàng “ Anh chỉ tôn trọng người chân chính, đàng hoàng, anh khó lòng chấp nhận những người đàn bà không đoan chính, quan hệ bừa bãi, nên anh đã chào chia tay cô ta”…
Ngày tháng lại trôi qua lặng lẽ, hai người vẫn sống cô đơn trong nhức buốt, nhưng trong lòng ấm áp vì thường xuyên gọi phone thăm hỏi sức khỏe, thỉnh thoảng mời nhau đi ăn, lái xe đi vòng vòng thung lũng hoa vàng. Chàng thường đùa với nàng “ Cuộc đời anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa, người ta sợ chết chứ anh thì mong chết đi cho khỏe tấm thân”, nàng thương xót vô vàn nhưng chỉ âm thầm câm lặng vì giữa hai người khoảng cách tình yêu đã bị thời gian ngăn đôi, hai năm là một bức tường vô hình khiến cả hai luôn bị mặc cảm nên không người nào có thể hạ mình, người nào cũng phải làm ra vẽ ta đây cao thượng, ta đây bất cần !

Yên Bình ! Trong lúc đang viết những dòng tâm khúc này gởi đến anh, gởi về nơi xa thẳm muôn trùng, “ngàn năm mây trắng” như anh đã để lại cho em thì em gặp Đỗ Bình, bạn thân của anh từ Pháp qua, Đỗ Bình đã làm em xúc động đến rơi nước mắt, anh ấy nói rằng “ Thời gian Yên Bình qua Pháp, trong buổi tổ chức họp mặt đón Yên Bình trên 300 người, Yên Bình cứ luôn miệng nhắc NA, luôn miệng giới thiệu về những tác phẩm của nàng mà chàng mang theo qua Pháp, cử chỉ trân trọng thương yêu tuyệt vời này đã khiến Đỗ Bình không thể nào không xúc cảm và không thể quên được một tấm chân tình quá đẹp của đôi bạn thân”. Nàng ngồi lặng yên, hình dung lại người xưa, nước mắt rưng rưng, tâm tư nặng trĩu, anh có còn đâu cho em tạ lỗi, nào phải em chê anh không xứng đáng mà không dám giới thiệu là người yêu hay người tình, hoặc công khai trước mọi người. Chẳng qua vì là người đàn bà đã một lần gãy đổ tình duyên, em chấp nhận sống cô đơn đã 20 năm qua, trái tim nguội lạnh mất rồi, lời tình đôi khi nghe như một biến cố thương đau, dù em hiểu anh rất yêu em, anh rất xứng đáng với em nhưng em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, anh vẫn còn những cá tính mà em mang ấn tượng không phai nhòa từ người chồng cũ của em : Uống rượu, hút thuốc … Anh tha thứ cho em khi xác thân anh đã vui cùng mây gió mà em còn nhắc đến chuyện xưa, làm người không ai toàn bích cả nhưng với em thì khó lòng hạnh phúc với người chồng uống rượu, hút thuốc hơi nhiều …

Những ngày tháng chăm sóc, cơm nước cho chàng qua cơn mổ tim nguy kịch, chàng đã tạm khỏe nhưng cứ thường ỷ lại sức mình luôn tự lái xe không giữ sự an lành cho vết thương xẻ đôi lồng ngực, nàng thấy đã gần 3 tháng săn sóc chàng, nàng cần phải đi xa một chuyến, nàng làm văn học mà khi bạn hữu phương xa tổ chức cho nàng, nàng không thể bỏ cuộc, thế là nàng xin phép chàng đi một tháng vì ra mắt sách của nàng hai nơi, luôn tiện thăm chị dâu và các cháu. Chàng một mình ở nhà tung hoành, mời bạn đến nhậu, uống toàn rượu đắt tiền, không thèm uống bia, những món nhậu thì toàn là lạc xưởng, gà chiên và các món đầy những chất béo … Uống rượu, hút thuốc, lái xe, ăn nhiều chất béo, những thứ ấy làm tim chàng thêm một lần thắt nghẹn, chị Thanh hoảng sợ chở chàng trở lại bệnh viện O’ Conor, nơi mà ba tháng trước chàng đã mổ tim tại đây. Bác sĩ sau khi khám nghiệm lại đã bảo chàng thứ năm đến mổ lại lần hai, chàng về nhà gọi phone kêu nàng về gấp, lúc đó là thời điểm gay go nhất, hai tòa cao ốc thương mại của Hoa Kỳ bị khủng bố oanh tạc dữ dội, người chết, cảnh máu lửa chan hòa cả một thành phố lớn, hàng ngày nàng chạy ra phi trường mong tìm chuyến bay trở về với chàng nhưng đều thất vọng, chiều tối nhìn trên màn ảnh cảnh điêu linh tàn phá chết chóc của hàng vạn người dân vô tội mà nước mắt chan hòa :
Cảnh tang thương dâu bể
Lòng nàng cũng nát tan
Hai tháp cao sụp đổ
Người chết sếp thành hàng
Người yêu miền Tây Bắc
Em dạ thắt tâm can
Đất bằng đang dậy sóng
Biến cố ngập gian san
Đường bay ngưng hoạt động
Làm sao về hỡi chàng !

Đêm hôm đó chàng gọi phone bảo là Bác Sĩ hoãn ca mổ lại thứ hai, nhắn nàng cố gắng về đưa chàng đến bệnh viện. May mắn cho nàng hôm sau đường bay bắt đầu làm việc lại trong tư thế duyệt xét thật kỹ những hành khách lên tàu, có mấy người hành khách bị giữ lại khi vừa bước qua phòng cách ly vì nhìn tổng quát giống bọn người khủng bố, da đen, râu xồm xoàm, mắt láo liên nhìn chằm chằm vào kẻ khác – Mọi người hành khách cứ đưa mắt dáo dác nhìn hết người này sang người nọ, ai cũng một tâm trạng lo âu nếu chẳng may có bọn khủng bố len lỏi làm hành khách lên máy bay thì tai họa đến cỡ nào …Thật là một chuyến đi hồi hộp, lo lắng hiện rõ từng nét mặt hiện diện.

Nàng về đến phi trường SJ lúc 8 giờ tối, chàng và anh trai nàng đi đón, anh trai nàng mang theo một chai rượu tây loại hảo hạng tặng cho chàng, chàng cười vui nhận và nói “ Sao anh biết ý em thế, em rất thích loại rượu này nhưng sẽ để dành khi nào khỏe mạnh mới uống”.
Chỉ một đêm tâm sự sau cùng, hôm sau đưa chàng vào bệnh viện mổ lại tim không ngờ chàng đã ra đi vĩnh viễn ! Chị chàng và nàng đưa chàng đến bệnh viện, chàng thay đồ bệnh nhân và đưa quần áo, giày của chàng cho nàng và bảo “ Em để ngoài sau cốp xe được rồi, sau 7 tiếng đồng hồ anh tỉnh dậy rồi thay quần áo về nhà cho tiện, đừng đem vô nhà cất mất công”. Lúc chiếc xe đẩy chàng lên bàn mổ, chị gái chàng và nàng phải ra ngoài, nàng nhìn theo chiếc xe mà lòng chua xót, lúc nãy đôi mắt chàng nhìn theo người chị gái buồn vời vợi, nàng đọc được trong đôi mắt ấy một viễn ảnh chia ly ! Nàng đi gần xe hơn nhưng chàng không nhìn nàng mà chỉ nhìn người chị gái với đôi mắt như thế …
Lên bàn mổ từ 7 : 30 sáng, đến 11:30 khuya vẫn bặt tin, không ai cho nàng biết về tình trạng của chàng, bao thân nhân đã lần lượt nhận người nhà chỉ còn nàng và người chị của chàng trơ trọi giữa đêm khuya với tâm tư chết điếng. Một y tá bước ra nói gấp gáp bằng tiếng Anh “ bệnh nhân nguy kịch, hãy vào nhìn mặt lần cuối cùng”. Hai chị em chạy vội theo khóc òa lên, chàng chỉ còn là cái xác không hồn, toàn thân lạnh giá, máy đo tim chỉ chạy cầm chừng theo nhịp của máy trợ tim, nàng sờ mũi, chàng không còn thở nữa, thôi rồi… muôn thuở biệt ly ! Nàng khóc ngất ! Cuộc đời nàng lại thêm một lần đưa tiễn người yêu về với nghìn trùng ! Năm xưa nàng không trực diện cái chết của người tình đầu, bây giờ nàng đứng đây nhìn chàng nằm đó, không còn nói với nhau một lời nào nữa, thân xác kia đã trở về cát bụi … mãi muôn đời chẳng còn gặp nhau trên cõi dương gian, chàng ra đi quá sớm với tuổi 56 đang tràn trề sức sống và tình yêu, chàng ra đi để lại bao tiếc thương cho người thân và bằng hữu !!!
Anh có nghe không, lời em tha thiết
Đắng cay nào hơn khúc nhạc chia ly
Buồn nào hơn kẻ ở tiễn người đi
Để vĩnh viễn không bao giờ tương hội !”
Chàng đã ra đi vĩnh viễn sau ngày đại nạn Hoa Kỳ 9/11/2001, ngày đưa tiễn chàng rất đông bằng hữu đến tiễn chàng lần cuối, thân xác chàng hỏa thiêu trở về cát bụi, những bài thơ tiễn, những tâm tình phút cuối đã làm rơi lệ bao người, chàng nằm yên lặng như lắng nghe với đôi mắt nhắm nghiền chấp nhận giã từ trần tục, rời xa kiếp sống của loài người, nợ áo cơm chàng trả lại nhân gian …ra đi với hai bàn tay trắng !

Đã 10 năm Yên Bình về với thiên nhiên , với cỏ cây hoa lá, hài cốt chàng được thân nhân mang về Việt Nam cho cô con gái thờ phượng, chàng đâu ngờ con gái chàng vẫn bình yên mà chàng lại sớm ra đi ? Căn bệnh nan y dai dẳng của người con gái đầu lòng đã khiến chàng đau đớn triền miên lo cho sinh mạng của con mình nhiều tháng năm mất ăn, mất ngủ, nào ngờ … Yên Bình ! Tên của anh vẫn là Lê Xuân Hàm, và bút hiệu Yên Bình kia đã theo anh vĩnh viễn.
Trời lâm râm sương mù, mùa thu buồn vô hạn, thi nhân thường hoài cảm với mùa thu và thi nhân cũng giã từ mùa thu ! Bên vầng trăng ảm đạm đêm nay, một người đang khóc cho một người, nàng mượn ánh trăng thu viết gửi chàng trang tâm khúc của tâm tư, rồi mai đây đời trôi dạt về đâu nàng cũng thấy ấm lòng vì nàng biết cuộc đời như áng phù vân, hãy trao tặng nhau những gì cao đẹp nhất của tâm hồn mà ta có được …

NPNA

No comments:

Post a Comment